Sau khi bài viết phản ánh về hành vi ích kỷ, tâm địa hẹp hòi của ông TH – người nhiều lần thu giữ đồ chơi, chửi mắng và vu khống trẻ nhỏ, dư luận đã có những chia sẻ, đồng cảm và bức xúc chính đáng. Nhưng đáng tiếc, thay vì nhìn lại bản thân và sửa chữa hành vi, gia đình ông TH – đặc biệt là bà D, vợ ông – lại tiếp tục có những lời lẽ mang tính công kích, quy chụp, và bóp méo bản chất sự việc.
Hãy bảo vệ trẻ em đúng cách, lên án sự vu khống không phải là bao che
1. Thế nào mới là bao che?
Bà D cho rằng bố của cháu Thành đang “bao che” cho con trai mình, khi không đồng thuận với lời vu khống “ăn trộm” của ông TH. Nhưng cần phải đặt ra một câu hỏi rõ ràng:
Nếu một người bố biết con mình sai, dạy con phải chịu trách nhiệm, phải tôn trọng không gian riêng, không tự ý vào sân người khác – thì đó là bao che, hay là giáo dục đúng đắn?
Ngược lại, chính bà D mới đang bao che cho chồng mình – người:
- Tự ý giữ đồ chơi của trẻ nhỏ nhiều lần mà không trả lại.
- Không hề nhắc nhở nhẹ, đàm phán với bố, mẹ, người giám hộ, mà chọn cách xúc phạm, chửi bới các bé.
- Quy kết nặng nề một đứa trẻ tiểu học là “ăn trộm” khi chỉ nhìn vào sân nhà ông.
- Tự dựng lên câu chuyện “mất ổ khóa” không có chứng cứ rõ ràng, dùng nó như cái cớ để hợp thức hóa hành vi xúc phạm.
- Kéo đến tận nhà, chửi bới, nhục mạ một đứa trẻ lớp 4 trước mặt gia đình.
Vậy ai là người thực sự bao che? Bao che cho quyền lực lạm dụng lên trẻ em, cho thái độ thiếu văn hóa ứng xử, cho hành vi thiếu nhân phẩm của một người lớn với một đứa trẻ yếu thế?
Những bình luận của bà D cho rằng quyền bảo vệ chính đáng của người cha với con bởi sự vu khống, và sự lăng mạ là bao che. Đặt ra câu hỏi về nhận thức vấn đề sự việc?
2. Đoạn video: Sự thật rõ ràng hơn mọi lời nói
Trong đoạn video được quay lại tại cổng nhà ông TH, chính cháu Thành chỉ đứng ngoài cổng nhìn vào sân, với ánh mắt tìm kiếm quả bóng mà trước đó mình cho bạn Q mượn và bị ông TH giữ lại. Không có hành vi mở cổng, không bước vào sân.
Đặc biệt, âm thanh trong video là lời của anh trai cháu Thành:
“Thành ơi, đi thôi, kỳ vừa thôi.”
– và cháu Thành đã vâng lời, đáp lại: “Dạ”, rồi quay lưng chạy về.
Đây chính là bằng chứng rõ ràng phản bác hoàn toàn lời vu khống “vào ăn trộm” từ phía ông TH và bà D. Chính người anh – cũng là một đứa trẻ – đã có ý thức ngăn em mình vi phạm không gian riêng, điều đó chứng tỏ gia đình cháu Thành có sự giáo dục đúng đắn, chứ không phải “bao che”.
Trong video chính bà D cung cấp bé không cầm món đồ nào?
3. Người bố – người cha có trách nhiệm
Thay vì nổi nóng hoặc bênh vực con một cách cảm tính, người bố của cháu Thành đã chọn cách răn dạy con bằng lý trí và nguyên tắc:
“Cho lấy lại đồ hay không là quyền của người ta. Nhưng con cần biết tôn trọng. Chấp nhận sự thật, không vi phạm không gian người khác là nhân cách.” con còn nhớ những lời dạy này hay không?
“Bố đã dạy nguyên tắc giao tiếp: lễ phép không phải là cúi đầu chịu sai khi người lớn sai, mà là dám phản biện đúng mực khi thấy người lớn làm điều sai trái đó, sự việc vu khống cho con ăn trộm khi con không ăn trộm là họ đang sai, sau đó tiếp tục lạt lộ, xúc phạm con là họ tiếp tục sai.”
Bố đã dạy con rằng:
- Đứa trẻ ngoan không phải là đứa trẻ im lặng trước sai trái.
- Im lặng chịu đựng đôi khi chỉ là sự bất lực, không phải là lễ phép.
- Còn lễ phép thật sự là dám lên tiếng khi cần, nhưng luôn biết giữ nguyên tắc giao tiếp.
Chính vì vậy, việc viết lại câu chuyện câu chuyện, ghi hình quá trình để làm tư liệu dạy con – không hề có mục đích xúc phạm hay bôi nhọ, mà là một cách giáo dục thông minh, văn minh, hợp lý. Trẻ con không chỉ học từ sách vở, mà học từ chính trải nghiệm thật và cách cha mẹ ứng xử với cuộc đời. Đây sẽ là trải nghiệm của con, sự việc này con hãy nhớ để nhìn ra ngoài, nhận thấy điều hay phát huy, điều xấu mình không làm theo, là cái nhìn cho con đấy.
4. Người lớn – phải làm gương chứ không phải làm quyền
Cách hành xử của ông TH và bà D chỉ cho thấy một điều: sự lạm quyền đạo đức – nghĩ rằng mình lớn tuổi thì luôn đúng, nghĩ rằng trẻ con là đối tượng để quát mắng, sỉ nhục tùy ý. Nhưng đó không phải là cách một xã hội văn minh vận hành.
Trẻ con có thể sai, và người lớn có trách nhiệm chỉ ra cái sai bằng sự bao dung, bằng cách làm gương, chứ không phải bằng chửi rủa, quy chụp và xúc phạm nhân phẩm.
Cái sai cần bị sửa, chứ không phải được che giấu bằng sự giận dữ
Sự im lặng trước cái sai là dung túng.
Sự lạm quyền để áp đặt là đáng lên án.
Sự phản biện đúng mực, trung thực và có giáo dục – mới là chuẩn mực đạo đức mà xã hội cần nhiều hơn.
Nếu một đứa trẻ học được cách phân biệt đúng sai, biết phản biện nhưng vẫn giữ lễ phép, thì đó là một công dân tương lai biết tôn trọng sự thật và bảo vệ công lý.
Và nếu người lớn không học cách tôn trọng trẻ con, thì chính họ đang đánh mất sự tôn trọng cuối cùng mà xã hội dành cho họ.
Theo dõi viết trước: Tâm Địa Ích Kỷ Hẹp Hòi Và Kịch Bản “Mất Ổ Khóa”