Mời bạn đọc theo dõi bài viết dưới đây nội dung ngôn từ được dùng để phê phán, lên án, tích ích kỷ trong xã hội mà người lớn lấy quyền lực của một kẻ mạnh để đàn áp kẻ yếu.
Ở một góc xóm nhỏ bình dị, nơi tiếng cười của lũ trẻ vang lên mỗi chiều sau giờ tan học, từng là không gian của sự hồn nhiên và vui đùa. Nhưng chính tại nơi đó, hình ảnh một người lớn tên TH lại trở thành nỗi ám ảnh với nhiều đứa trẻ – bởi tâm địa ích kỷ, hẹp hòi và cách hành xử xa rời tình người, đặc biệt với những đứa bé còn non nớt nhận thức.
Từ quả bóng bị thu giữ đến nỗi sợ hãi của con trẻ
Vào một chiều cuối tuần, nhóm trẻ trong xóm tụ tập đá bóng trước ngõ. Trong số đó có cháu Q, người đã vô tình đá quả bóng bay vào sân nhà ông TH. Cháu Thành – bạn thân của Q – không chơi bóng hôm đó, vì đang ăn cơm tối ở nhà. Tuy nhiên, chính cháu Thành là người đã cho Q mượn quả bóng để chơi.
Khi nghe tin bóng rơi vào sân nhà ông TH và lại tiếp tục bị giữ lại, cháu Thành tỏ ra rất tiếc nuối. Với trẻ con, một quả bóng không chỉ là đồ chơi, mà còn là niềm vui, là tài sản quý giá. Không còn đồ chơi để chơi cùng bạn bè, nỗi hụt hẫng ấy khiến một đứa trẻ lớp 4 như Thành nghĩ đến việc “lấy lại chiến tích”.
Chỉ một ánh nhìn cũng bị quy kết thành “ăn trộm”
Nhiều ngày xin lại không được cháu thành cũng nhờ các bạn trong xóm xin cho cũng không được ông TH nhất định không cho xin lại, bỗng hôm nay khi đi ngang qua nhà ông TH và thấy cánh cổng khép hờ, Thành chỉ ngó vào sân xem có quả bóng bị giữ không. Nếu thấy bóng, cậu bé dự định sẽ lấy ra để khoe với đám trẻ trong xóm rằng mình đã “lấy lại được” món đồ chơi quý giá – một suy nghĩ đơn thuần, ngây thơ đúng với lứa tuổi.
Nhưng hành động ấy, dù không hề mở cổng, không bước vào, lại bị ông TH suy diễn gay gắt. Ông kéo đến nhà cháu Thành, lớn tiếng chửi bới, dùng những lời lẽ xúc phạm, quy kết rằng:
“Mày mở cổng nhà tao ăn cắp gì đó đúng không? Nhà tao mất ổ khóa rồi!”
Một đứa trẻ tiểu học, vốn chưa hiểu hết thế nào là xâm phạm tài sản, lại bị một người lớn kết tội nặng nề ngay trước cửa nhà mình, với bố mẹ có mặt ở đó.
trong video anh gọi em là; “Thành ơi! đi thôi, kỳ vừa thôi” cũng là sự nhắc nhở, ngăn cản hành động ngó nhìn của em trai vào nhà người khác. Em thì “dạ” rồi chạy về. vì vấn đề này đã được bố cháu dạy cả 2 anh em và chị.
Thái độ của người cha – bài học làm người chuẩn mực
Trái ngược hoàn toàn với sự giận dữ và quy chụp nặng nề của ông TH, bố cháu Thành tỏ ra điềm tĩnh và có trách nhiệm. Anh không bênh vực mù quáng, mà nghiêm túc nhắc nhở con, dạy con cách cư xử đúng đắn trong xã hội:
“Muốn lấy đồ trong nhà ai, phải xin phép. Nếu chủ nhà không đồng ý hoặc chưa có mặt, thì con phải chờ. Làm gì sai con cũng phải biết chịu trách nhiệm.”
Không dừng lại ở đó, người cha còn nói thêm những lời răn dạy thấm thía:
“Cho lấy lại đồ hay không – đó là nhân phẩm của họ. Con có lấy lại được hay không – là chuyện khác. Nhưng chấp nhận sự thật, tôn trọng đối phương – đó là nhân cách của con. Không được vi phạm nguyên tắc giao tiếp, bố đã dạy con điều đó rồi.”
Đó chính là cách hành xử đầy xây dựng và nhân văn – một người cha nghiêm khắc nhưng có tình, dạy con bằng lý lẽ, bằng giá trị sống thay vì bằng sự giận dữ hay áp đặt. Và cũng chính từ những điều nhỏ nhặt ấy, trẻ con mới lớn lên trong sự thấu hiểu, biết mình – biết người.
Nhưng tiếc thay, ông TH – người lớn hơn về tuổi tác, lại không thể hiện nổi một phần của sự tử tế đó. Khi được mời vào nhà để trao đổi, ông vẫn tiếp tục chửi thề, lớn tiếng quát tháo, thể hiện thái độ thiếu cầu thị và kém chuẩn mực ngay trong chính không gian của người khác.
Lũ trẻ và nỗi sợ ông TH
Không chỉ riêng Thành hay Q, nhiều đứa trẻ khác trong xóm cũng có chung nỗi sợ hãi mỗi khi đá bóng gần cổng nhà ông TH. Cháu Q từng kể rằng:
“Tụi con mà đến gần cổng nhà ổng chơi là bị chửi liền, tụi con sợ lắm.”
Ba quả bóng, nhiều quả cầu – tất cả đều đã biến mất sau mỗi lần “vô tình” rơi vào sân ông. Cách hành xử không khoan dung, thiếu đối thoại và mang tính áp đặt khiến ông TH trở thành biểu tượng tiêu cực trong ký ức tuổi thơ của nhiều đứa trẻ trong xóm.
Kịch bản “mất ổ khóa” – sự ngụy biện vụng về
Không ai tin vào câu chuyện “mất ổ khóa” mà ông TH viện dẫn sau khi chửi bới cháu Thành. Bởi ai cũng biết, ông vẫn giữ đồ chơi của trẻ con không trả, vẫn lớn tiếng mắng mỏ mỗi khi thấy chúng đến gần. Kịch bản “ổ khóa bị mất” chỉ là một cái cớ để hợp thức hóa hành vi thiếu kiềm chế, thiếu đạo lý làm người lớn.
Người lớn không phải ai cũng đáng kính
Trẻ con có thể sai, và người lớn có thể dạy. Nhưng dạy không phải bằng sự chửi rủa, không phải bằng cách thu giữ đồ chơi, bằng việc quy chụp và xúc phạm, đặc biệt là khi người lớn không làm gương tử tế.
Ông TH – với hành vi và thái độ ấy – không những làm tổn thương một đứa trẻ, mà còn làm tổn thương cả một thế hệ nhỏ đang lớn lên bằng nỗi sợ và sự đề phòng người lớn.
Hy vọng rằng, từ câu chuyện này, sẽ có nhiều người nhìn lại chính mình, để từ đó ứng xử tử tế hơn, văn minh hơn, và nhất là – trở thành tấm gương chứ không phải cái bóng trong ký ức tuổi thơ của bất kỳ ai.